Nguyễn Vũ Anh Kiệt – cầu thủ vừa tròn 11 tuổi đã từng té cầu thang, từng bong gân, từng nhăn mặt vì đau. Nhưng nỗi đau lớn nhất của cậu bé hôm nay không phải là vết thương trên chân, mà là việc phải ngồi ngoài, nhìn đồng đội thi đấu mà không thể làm gì.
Từ ngày bắt đầu tập luyện vào tháng 5/2023, bóng đá đã trở thành một phần của Kiệt. Vậy mà hôm nay, khi trận giao hữu diễn ra, cậu chỉ có thể ngồi bên vạch biên, ánh mắt dõi theo từng pha bóng, từng cú sút, từng tiếng reo hò. Bàn tay cậu siết chặt, đôi chân nhúc nhích như muốn bật dậy. Đến khi không thể chịu nổi nữa, Kiệt quay sang mẹ, giọng run run: “Mẹ, con đá được mà!” Nhưng mẹ lắc đầu.
Khoảnh khắc ấy, nước mắt lặng lẽ rơi. Không phải vì đau chân, mà vì bất lực. Gần cuối buổi, khi không thể kiềm chế nỗi khát khao thêm nữa, mẹ xin HLV Phan Quốc Cường cho Kiệt vào làm thủ môn. Và ngay khi bước vào sân, cậu bé bừng tỉnh. Tinh thần bùng cháy, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Được đứng trên sân, được trở thành một phần của trận đấu, dù chỉ là trong khung thành – thế là đủ.
Chấn thương có thể làm Kiệt chậm lại, nhưng không thể ngăn cậu trở lại. Với một cầu thủ, nỗi đau lớn nhất không phải là vết thương, mà là việc bị tước đi cơ hội chơi bóng. Và Kiệt hiểu rằng, chỉ cần còn cơ hội bước ra sân, cậu sẽ không bao giờ bỏ lỡ!
Xem & tải toàn bộ hình ảnh chất lượng HD tại đây.
album ảnh liên quan
Xem các album Hồ Chí MinhMời phụ huynh điền thông tin đăng ký dưới đây
Đăng ký thành công