Sáng 31.05.2025, tại sân Nguyễn Huy Tưởng, tiết trời nắng nhẹ, sân bóng thì không nhẹ tí nào. Bởi chỉ cần đứng gần, người ta sẽ nghe ngay tiếng thầy Tùng vang lên như sấm:
– “Thầy mà thấy bạn nào chuyền bóng không gọi tên đồng đội thì… hít đất!”

Đội hình cầu thủ nhí răm rắp tuân lệnh. Cứ như một lớp học kỷ luật thép, mà sàn nhà thì… làm bằng cỏ nhân tạo.
Phụ huynh ngồi ngoài không khỏi bật cười, trong đó có mẹ của số 7. Cô kể:
– “Thầy Tùng nghiêm lắm. Học trò sai là thầy chỉnh ngay, chỉnh luôn, kể cả có phụ huynh đang đứng xem cũng không ngán. Mà lạ cái, càng nghiêm thì càng đông học sinh. Ai cũng muốn học lớp thầy.”
Đúng là có những người thầy mà càng “gắt” lại càng được yêu. Thầy Tùng có cái kiểu nghiêm khiến lũ nhỏ nể, nhưng lại khiến phụ huynh yên tâm. Bởi vì đằng sau tiếng hô ấy là cả sự tận tâm, chỉn chu và mong mỏi học trò trưởng thành.
Chuyền bóng mà không gọi tên nhau thì làm sao hiểu nhau? Thầy Tùng đâu chỉ dạy đá bóng – thầy đang dạy cách kết nối, tôn trọng, và chơi bóng như một tập thể. Mà nếu quên gọi tên? Không sao, hít đất vài cái là nhớ đời!


Tuấn Anh