Sáng 22.12.2024, tại sân ACB, trời se lạnh nhưng vẫn tràn đầy tiếng cười và sự háo hức của các bạn nhỏ. Tôi đứng bên lề sân, vừa chụp vài bức ảnh, vừa để ý đến một cậu bé khá đặc biệt – Trần Đức Thịnh.
Thịnh được bố dẫn đi tập như mọi ngày. Nhưng điều khiến tôi chú ý hơn cả là cách bố em đứng đó, dõi theo từng bước chân con với ánh mắt đầy tự hào. Thịnh chơi ở vị trí tiền vệ, nhưng còn hơi nhút nhát, chưa dám lao lên tranh bóng mạnh mẽ như các bạn.
Tôi hỏi chuyện, bố Thịnh cười, chia sẻ: “Thằng bé hay theo tôi đi xem đá bóng. Mà tôi chơi trung vệ, nên nó cứ nghĩ mình cũng phải chơi kiểu phòng ngự. Tôi cũng nhắc nhiều mà chưa thấy khá hơn. Nhưng từ lúc tham gia VietGoal được một năm, nó bạo dạn hơn nhiều. Tôi nghĩ cứ để từ từ, rồi mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Đúng như lời bố em nói, tôi thấy Thịnh tuy chưa thực sự xông pha trong các pha tranh chấp, nhưng đã có những khoảnh khắc tự tin hơn trước. Quan trọng là cậu bé luôn chăm chú nghe lời huấn luyện viên, từng bước một cố gắng.
Những buổi tập bóng đá thế này đôi khi không chỉ là nơi để các bé học kỹ thuật, mà còn là cầu nối tình cảm gia đình. Chứng kiến từng bước chạy đầu đời của con mình, các bậc phụ huynh như được sống lại tuổi thơ, cùng con viết nên những kỷ niệm khó quên.
Đó mới là điều tuyệt vời nhất mà bóng đá mang lại.