“Ê ê, Thầy bảo nghỉ đá đi, tay thế này chạy được mà!”
Chiều 27.07.2025, sân Nguyễn An Ninh rộn ràng tiếng cười khi một bóng áo đỏ cao lêu nghêu lao vụt qua sân như gió. Đó là Dương – bí danh “Dương què tay”. Một tay quấn băng trắng toát, trông như mới rời phòng khám ra sân thẳng luôn. Ấy vậy mà chân thì chẳng có dấu hiệu gì muốn nghỉ. Vừa mới khởi động xong, Dương đã lao vào pha tranh bóng như thể mình là đội trưởng đội tuyển U13.
Cứ tưởng cậu bé sẽ được ưu tiên “ngồi biên uống nước”, nhưng Dương có vẻ không hứng thú lắm với chuyện nghỉ ngơi. Mỗi khi bóng đến gần, là Dương bật lên, chạy cắt mặt, phản xạ nhanh gọn. Đến mức HLV cũng chỉ biết cười trừ rồi nhìn nhau: “Thằng bé này, bó tay thật sự…”

Chưa kể, mấy pha cắt bóng của Dương khiến đồng đội cứ ngẩn ra: “Ủa tay đau thật không đấy?” Còn Dương thì trả lời tỉnh bơ: “Tay nghỉ thôi, chứ chân thì khỏe lắm!”
Buổi tập hôm đó như là sân chơi cho màn thể hiện “cứng đầu” đáng yêu của một cậu bé yêu sân cỏ đến mức quên cả bó bột. Còn tinh thần thì chẳng khác gì cầu thủ chuyên nghiệp trước giờ ra sân.


Tuấn Anh